Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Phan_16
Giờ phút này cả người Mộ Dung Kiệt tỏa ra một cỗ khí tà ác, làm Thượng Quan Tử Uyển có dự cảm không tốt nảy sinh từ trong lòng!
Trong lòng dâng lên một hồi chua xót, từ lúc nào, cô phải gánh lấy hậu quả như vậy? Bị người hành hạ như vậy?
Chương 119: Hậu quả (2)
Tất cả đều do ả tiện nhân Ngải Tuyết kia, cô từ một thiên kim tiểu thư vạn người kính ngưỡng bây giờ biến thành một tù nhân!
Ngày đó để cho ả mất đi đứa bé xem như quá nhẹ cho ả, sớm biết trước ngày hôm nay, cô sẽ không nương tay để ả biến mất khỏi thế gian này!
Hai mắt Thượng Quan Tử Uyển tràn đầy lửa hận, coi như giờ phút này, trong lòng cô một chút hối hận cũng không có, thậm chí, cô càng ngày càng hận Ngải Tuyết, hận không thể tự tay mình giết chết cô ta!
Mộ Dung Kiệt kiềm chế để không giết cô ngay lúc này, vẻ mặt vẫn như cũ lạnh như băng"Nhìn thấy bên đó chứ?” Cách đó không xa là ao cá sấu, nhàn nhạt hỏi!
Sắc mặt Thượng Quan Tử Uyển xanh như tàu lá chuối, răng môi đều run rẩy "Không, anh không thể đối xử với em như vậy!”
Mộ Dung Kiệt nhíu mày, đôi môi bạc nhếch lên"Không thể?Vì sao không thể?Tôi không chỉ có có thể, tôi còn muốn cô chết không được toàn thây!”
"Tử Mặc, nên làm sao, biết rồi chứ?”
Tử Mặc hưng phấn ra mặt gật đầu hiểu rõ, đã rất lâu anh không được chơi trò chơi thú vị này!
Đi tới bên cạnh Thượng Quan Tử Uyển, mặc cho tiếng la của ả ta, anh trực tiếp trói ả ta lại.
"Tiện nhân, ai bảo cô ngu đụng đến bảo bối của đại ca chúng tôi, đây chính là tự làm tự chịu!”
"Anh, các người muốn thế nào?Không, không cần!” Thượng Quan Tử Uyển lạnh từ sống lưng đến lòng bàn chân!
Tử Mặc nâng khóe môi cười lạnh"Cũng không có gì đặc sắc, chỉ là treo ngược cô lên từng chút từng chút thả cô xuống ao cá sấu, khiến bọn chúng ăn từ bàn chân cô đến đùi cô rồi nội tạng của cô, ai nha, cô tưởng tượng xem có thú vị không. Hàaa...!”
Thượng Quan Tử Uyển theo lời Tử Mặc kể, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, không dám tin nhìn bọn họ không chớp mắt, bọn họ đang cười, nụ cười so với Diêm Vương chả khác là bao!
"Tụi bây, sao có thể đối xử với tôi như vậy, thật độc ác, không, không cần, cầu xin mấy người!”
Tử Mặc nhìn ánh mắt hoảng sợ của Thượng Quan Tử Uyển, khinh thường hừ lạnh một tiếng"Người phụ nữ rắn rết như cô, nên chịu loại trừng phạt độc ác này!Nếu không phụ lòng của cô sao?
Yên tâm đi, người của chúng tôi rất ý thức, sẽ không để cho cô chết nhanh như vậy đâu, cô phải tin tưởng, đại ca của chúng tôi rất nhân từ, luôn nguyện ý để cho cô biết rõ ràng, đến tột cùng cô chết như thế nào đi!”
Tử Mặc xách Thượng Quan Tử Uyển đến bên ao cá sấu, ném cho thủ hạ một ánh mắt, hai tên vạm vỡ hiểu ý lập tức treo cô lên!
Thượng Quan Tử Uyển khóc thất thanh, lớn tiếng cầu xin tha thứ"Không, không cần mà, cầu xin các người, tôi biết sai rồi, không cần đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, Kiệt van xin anh tha cho em, sau này em không dám tái phạm nữa!”
Chương 120: Người phụ nữ của tôi dễ bắt nạt lắm sao?
Mộ Dung Kiệt hừ nhẹ một tiếng"Bây giờ có hối hận cũng muộn. Còn đứng ngây đó làm gì? Bắt đầu đi!”
Lời vừa dứt, đám thủ hạ không chút khách khí thả cô từng chút từng chút một xuống, thậm chí cắt đầu móng tay của cô để máu tươi nhỏ giọt vào ao, mùi máu tanh bốc lên khiến những con cá sấu trong hồ náo nức ùn ùn kéo tới!
Mặt Thượng Quan Tử Uyển chợt tối sầm, lâm vào hôn mê bất tỉnh! Rồi tỉnh lại lần nữa vì bàn chân đau như cắt tận vào xương tủy!
Cô đưa mắt nhìn, chỉ thấy đàn cá sấu đang tấn công đôi chân của mình, mỗi miếng thịt đều bị bọn chúng cắn xé không thương tiếc, còn đám người ở trên thay phiên kéo cô lên rồi kéo cô xuống như muốn dụ dỗ đàn cá sấu.
Cứ như vậy, Thượng Quan Tử Uyển hôn mê rồi tỉnh, tỉnh rồi hônmê! Ngay cả cầu xin tha thứ cô cũng không còn hơi sức!
Thời điểm cô còn ý thức được mọi thứ thì nhìn thấy Mộ Dung Kiệt cười lạnh đầy khát máu, con ngươi nhìn cô rất bình thản cứ như chuyện đang xảy ra không liên quan đến mình, lạnh lùng nói một câu "Cái này là do cô tự chuốt lấy, là hậu quả khi cô đụng đến phụ nữ của Mộ Dung Kiệt tôi!”
"Đại ca, đoạn video đây, tiếp theo nên làm gì?” Tử Mặc nghi ngờ hỏi, đại ca bảo quay lại để làm gì?
"Lập tức phát lên mạng, tôi không chỉ muốn tiêu diệt Thượng Quan Tử Uyển, còn muốn cảnh cáo bọn họ, một khi đụng đến người phụ nữ của Mộ Dung Kiệt, phải xem người đó có gan gánh lấy hậu quả như thế không!" Trong mắt Mộ Dung Kiệt nổi bão, người phụ nữ của anh, dễ bắt nạt lắm sao?
Tử Mặc gật đầu rồi lập tức đi làm! Vội vã trở về phòng làm việc hoàn thành nhiệm vụ!
Ngày hôm sau, đoạn video được phát trên toàn cầu, tất cả mọi người xem xong ai nấy đều rùng mình, trên dưới một lòng hoảng sợ!
Mặc dù không biết người phụ nữ trong đoạn video đã chọc giận gì Thiên Long, nhưng bọn họ nhận thức rất rõ, một khi Thiên Long nổi giận, hậu quả cực kì nghiêm trọng!
********
"Trời ơi, sau này không bao giờ chơi trò này nữa!" Thang Tiệp vừa xuống cáp treo, liền ói cả nửa ngày, sắc mặt tái nhợt.
Ngải Tuyết tức giận lườm cô quát"Đã bảo cậu đừng chơi, cậu không nghe, bây giờ gan mật đều nôn ra hết cảm thấy thế nào? Dễ chịu hơn chưa ?”
Thang Tiệp chu mỏ uất ức, bởi vì cả khu trò chơi chỉ có mỗi trò này mới kích thích được cô thôi.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, đưa tay bé nhỏ kéo ống tay áo của Ngải Tuyết "Tiểu Tuyết, chúng ta chơi xích đu nha, tớ đẩy cậu!”
Trán Ngải Tuyết hiện lên vài đường màu đen, cũng không còn con nít, chơi xích đu được sao!
"Thôi đi, chúng ta đâu còn nhỏ ở đó mà chơi xích đu, muốn quay về tuổi thơ a!” Ngải Tuyết châm chọc!
Thang Tiệp lãi nhãi bên tai, giọng nói hơi làm nũng: "Ai nói, tớ muốn chơi, vậy cậu đẩy tớ nha!”
Chương 121: Không phải ảo giác!
Ngải Tuyết muốn nhức đầu với cô gái bên cạnh"Được rồi, chơi thì chơi!”
Thang Tiệp nghe Ngải Tuyết đồng ý, vui mừng nhảy cẩn lên chả khác gì con nít được ăn kẹo.
Ngải Tuyết đẩy Thang Tiệp chơi một lát, thấy gương mặt Thang Tiệp vui vẻ, cô cũng tươi cười theo!
"Tiểu Tuyết, tới tớ đẩy cậu!" Thang Tiệp cố ý đi xuống nhường cho Ngải Tuyết lên chơi!
Ngải Tuyết bất đắc dĩ nhún vai, chơi một chút cũng không mất mác gì! Ngây thơ thì cứ ngây thơ đi!
"Chuẩn bị xong chưa?" Thang Tiệp hỏi
"Rồi! ! !”
Thang Tiệp tay dùng sức đẩy, ngay lập tức, một cỗ lực từ sau lưng Ngải Tuyết đẩy cô bay lên cao!
"Ặc, Tiểu Tuyết bay, bay cao!” Thang Tiệp hưng phấn hô to.
Vốn cảm thấy trò này rất trẻ con nhưng thời khắc cơ thể được bay lên cao như lay động cả không trung, từng cơn gió ùa vào lòng cô.
Tất cả phiền não không vui đều bay mất theo cơn gió!
Vui mừng kêu to"Cao hơn chút nữa, cao hơn chút nữa!”
"Được" Thang Tiệp mỉm cười đáp lại!
Xích đu càng bay càng cao, tiếng cười của hai cô càng truyền đi xa! Trong khu trò chơi tràn ngập tiếng cười của hai cô gái, làm mọi người xung quanh vui lây!
Trong đám người đó, có một người đàn ông đứng bất động, đôi môi khêu gợi vẽ lên đường cong, đôi mắt mở to nhìn Ngãi Tuyết xinh đẹp như trong tranh vẽ.
Ngải Tuyết bay lượn trên không trung giống như một con chim nhỏ, càng quyến rũ như một con bươm buớm, cô bay rất cao rất cao, ánh mắt trời mùa thu dịu nhẹ rọi vào người cô, khoảnh khắc đó, cô tựa như một dãy sao băng xẹt qua bầu trời màu xanh, làm mọi người nhìn đến ngây dại!
Trong mắt của anh tràn đầy tưởng tượng xa vời, kia, thật sự là người phụ nữ làm anh ngày nhớ đêm mong!
Buổi sáng, trong công ty người anh nhìn thấy là cô sao?
Trong mắt Tử Hiên lóe sáng, càng không dám tin vào mắt mình!
Có chút ngơ ngẩn đứng nãy giờ nên bắp đùi tê cứng, nhe răng trợn mắt, là thật!
Ngay sau đó khóe miệng nhếch lên, vốn tới đây để nói rõ quan hệ với Lam Tịch Ảnh, không nghĩ tới, lại tìm được cô!
Thực là xa tận chân trời nhưng gần ngay trước mắt!
"Ngải Tuyết, Ngải Tuyết!" Tử Hiên vừa gọi kêu vừa chạy như điên!
Trên không trung Ngải Tuyết mở to mắt, có người gọi cô?Giọng nói rất quen thuộc!
Giật mình quay đầu tìm kiếm chung quanh, cơ thể ngồi không yên vặn qua vẹo lại, đột nhiên, sức lực trên tay buông lỏng, cả người Ngải Tuyết ở trên xích đu nhất thời bay xuống đất!
Xung quanh đầy tiếng kêu sợ hãi, càng dọa người đẩy xích đu - Thang Tiệp!
Chương 122: Mất trí nhớ
Bên trong bệnh viện, Tử Hiên và Thang Tiệp lo lắng đi đi lại lại dọc hành lang.
Đôi mắt Tử Hiên đỏ bừng, Thang Tiệp nhỏ giọng nức nở!
"Lần này làm sao bây giờ?Ngải Tuyết không sao chứ, từ trên cao té xuống như vậy, chắc bể đầu mất!" Thang Tiệp thấp thỏm lo âu, nếu Tiểu Tuyết của cô bị như vậy, cô sẽ ân hận đến chết.
"Câm miệng, ai cho cô đẩy cô ấy cao như thế?Lại không có phòng hộ, không biết nguy hiểm sao!"Tử Hiên nhìn Thang Tiệp rống to.
Thang Tiệp chu mỏ uất ức, chuyện lần này cô sai rồi, là cô lôi kéo Tiểu Tuyết chơi xích đu!
Tử Hiên ảo não đập đầu vào tường, chính anh cũng thế, nhìn thấy cô bay cao như vậy, anh còn kêu to, phân tán sự chú ý của cô!
Thang Tiệp nhìn Tử Hiên nóng nảy không nhịn được tò mò hỏi"Anh là gì của Tiểu Tuyết nhà tôi? Là bạn bè hay bạn trai"
Tử Hiên lườm cô một cái, trong lòng không cầm được rung động một chút.
Bạn bè hay bạn trai, câu hỏi dễ trả lời như vậy, nhưng có vẻ khó đối với anh, hỏi ngược lại"Cô nói thử xem?”
Mắt Thang Tiệp sáng ngồi"Bạn trai sao? Oa, không nghĩ tới Tiểu Tuyết có bạn trai xinh đẹp như vậy!”
Tử Hiên đen cả mặt vì câu trả lời của Thang Tiệp, cô nói anh xinh đẹp?Đáng chết, cô còn dùng từ xinh đẹp để miêu tả anh?
Mặc dù tức giận, nhưng cũng vì bị ngộ nhận là bạn trai của Ngải Tuyết, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào.
Hai mắt hung hăng trợn nhìn cô, thôi, so đo với cô chả khác nào mình không bình thường giống cô ta.
Đúng lúc này, đèn cấp cứu tắt, bác sĩ đi ra!
"Sao rồi?Có sao không?"Thang Tiệp và Tử Hiên tranh nhau chạy tới lôi kéo bác sĩ.
Hiển nhiên vị bác sĩ có chút không thích ứng, lúng túng ho khụ khụ"Không có vấn đề gì lớn, gãy hai xương sườn, nhưng có tin này, hai người phải chuẩn bị tâm lý, có thể cô ấy không còn nhớ rõ mọi người là ai!”
"Ông, ông nói Tiểu Tuyết mất trí nhớ sao?” Thang Tiệp cẩn thận hỏi, trong lòng nói thầm, không thể nào, không thể nào!
Bác sĩ gật đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn tới biểu hiện của Tử Hiên"Đúng vậy, rơi ở độ cao như thế đã chấn thương não bộ dẫn đến bị mất trí nhớ, hiện tại, đầu óc của cô ấy trống rỗng như một đứa trẻ mới sinh ra! Ngay cả mặc quần áo, ăn cơm đều phải học lại từ đầu! Đây là quá trình khá dài!”
Bác sĩ lắc đầu một cái, nhìn vẻ mặt người đàn ông đối diện rất lo lắng cho bạn gái, phải là rất quan tâm chứ? Đáng tiếc, cô ấy cái gì cũng không nhớ ra, đáng thương cho anh ta!
Bác sĩ vừa đi, Thang Tiệp vẫy vẫy tay trước mặt Tử Hiên, Tiểu Tuyết mất trí nhớ rồi, đừng nói anh ấy sẽ nổi điên nhắm vào cô? Không thể!
Chương 123: Anh không tin em không nhận ra anh
Tử Hiên mới vừa bước vài bước đến giường bệnh.
Ngải Tuyết đã tỉnh dậy, mặt thẩn thờ nhìn anh như người xa lạ, nhẹ nhàng ngồi xuống, bàn tay đặt lên khuôn mặt nhỏ của cô, khóe miệng mở ra hỏi"Tiểu Tuyết, là anh, Tử Hiên, Tử Hiên đây, em còn nhớ không?”
Ngải Tuyết một chút phản ứng cũng không có, Tử Hiên nóng nảy"Tiểu Tuyết, trả lời anh, anh không tin em quên hết mọi thứ, anh không bao giờ tin!”
"Em nhất định là cố tình không muốn để ý tới anh, cho nên cùng bác sĩ lừa gạt anh, có đúng không?Nói chuyện với anh!” Tử Hiên đưa tay dùng sức lay bờ vai của Ngải Tuyết, cuối cùng Ngải Tuyết cũng nhíu mày!
Một bên, Thang Tiệp vội kéo Tử Hiên ra"Anh làm gì vậy?Ngải Tuyết bị thương, sao anh có thể ép buộc cô ấy như thế!”
Tử Hiên cảm thấy mình như lâm vào bế tắc, nhìn Ngải Tuyết chau đầu lông mày lại, trong lòng mơ hồ cảm giác đau đớn chưa từng có?
Chết tiệt, mình làm cô đau!
"Tiểu Tuyết, thật xin lỗi, anh không cố ý, em thật sự không nhớ anh sao?” Tim Tử Hiên đập loạn nhịp vì lo sợ, vốn không mong Ngải Tuyết sẽ thích anh, nhưng, anh không hi vọng Ngải Tuyết không nhớ đến anh!
Vẻ mặt Ngải Tuyết lạnh nhạt, ánh mắt không đặt trên người Tử Hiên, nhìn ra xa!
Thang Tiệp hận không thể tự tát bản thân một cái thật đau, tự nhiên cô nổi hứng rủ chơi xích đu làm gì, để bây giờ hại Ngải Tuyết thành bộ dạng này!
Bây giờ phải làm sao?Hu hu hu, không chỉ có Ngải Tuyết mất trí nhớ, hơn nữa nói không chừng người đàn ông trước mắt sẽ giết chết cô!
"Cái đó……Bác sĩ có nói Ngải Tuyết còn phải học cách mặc quần áo đến ăn uống, nhưng hiện tại cái gì anh cũng hỏi không tới!”Thang Tiệp tốt bụng nhắc nhở.
"Câm miệng, đi ra ngoài cho tôi!”Tử Hiên nổi đóa, nhất định phải nhắc nhở anh sao?
Thang Tiệp ngượng ngùng ngậm miệng, rón rén đi tới bên mép giường, cô không ra, cô muốn chăm sóc Ngải Tuyết cho đến khi cô ấy nhớ lại tất cả mới thôi!
Không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt, cho đến khi điện thoại của Tử Hiên vang lên!
"Anh Kiệt? ? ?” Thời điểm Tử Hiên nhận được điện thoại của Mộ Dung Kiệt, tâm tình phức tạp không thôi!
Nói chuyện tìm được Ngải Tuyết cho anh ấy biết sao? Nhưng cô đã mất trí nhớ, không hề nhớ đến anh ấy nữa, anh Kiệt sẽ giết người mất!
"Tử Hiên, anh có việc muốn em giúp một tay, người bên Italy cùng với các nước khác đã tìm được vị trí của Ngải Tuyết! Không được bỏ qua manh mối này!”
Khuôn mặt Mộ Dung Kiệt u sầu, anh lo lắng muốn chết! Trong phạm vi thế lực của anh một chút đầu mối cũng không có!
Anh không thể chờ đợi lâu thêm nữa, chỉ mong chính bản thân trực tiếp đi lục soát từng nước.
Hiện tại, thế giới hắc bạch của anh bao phủ toàn cầu, anh không tin, người phụ nữ của anh có thể trốn mãi!
Chương 124: Năm năm sau!
Tử Hiên định thần cúp điện thoại, trong lòng quyết không thể nói vào lúc này!
Anh không nói cho anh Kiệt biết việc tìm được Ngải Tuyết, anh nghĩ, để Ngải Tuyết khá hơn một chút rồi hãy nói sau, nhưng thật ra sâu trong lòng anh có tính toán riêng!
Coi như Ngải Tuyết không thuộc về mình, giữ cô ấy ở bên người một thời gian cũng tốt, mặc dù không dài nhưng ít nhất, sau này cũng có cái để anh nhớ tới cô ấy!
Đi vào phòng bệnh, ánh mắt nhu tình nhìn Ngải Tuyết, "Tiểu Tuyết, anh nhất định để em hồi phục trí nhớ!Sau đó, trả em cho anh Kiệt!”
Năm năm sau! ! !
Ngải Tuyết ngồi cười khúc khích! Hì hì. . . . . . Hì hì!
Mặt Thang Tiệp không biết nên làm gì, nhìn Ngải Tuyết ngu ngốc bất đắc dĩ lắc đầu!
"Tiểu Tuyết, tớ xin cậu đừng cười nữa, tớ nghe mà da gà nổi đầy cả lên! !”
Ngải Tuyết liếc cô một cái, tiếp tục bụm miệng hi hi ha ha!
"Tiểu Tuyết, có gì đáng buồn cười sao?” Tử Hiên cợt nhã đi tới, cưng chiều sờ đầu Ngải Tuyết!
"Anh Tử Hiên, anh tới à?” Ngải Tuyết nhìn thấy Tử Hiên nhảy lên, nắm tay áo của anh lay lay!
"Đúng vậy, hôm nay chơi vui không?” Trong lòng Tử Hiên vô cùng ngọt ngào, kể từ khi Ngải Tuyết mất trí nhớ, tính cách của cô liền thay đổi, phải nói theo chiều hướng tích cực.
"Ừ, có chút nhớ anh!” Ngải Tuyết đỏ mặt xấu hổ!
Đôi mắt mê người của Tử Hiên tràn đầy nụ cười hạnh phúc, trái tim như hoa nở rộ!
"Tiểu Tuyết, chuyện lúc trước, một chút em cũng không nhớ ra sao?" Tâm tình của Tử Hiên rất phức tạp, đôi lúc mong cô nhớ lại tất cả nhưng có khi lại không muốn chút nào.
Năm năm qua cứ như vậy mà trôi đi, cô chỉ biết mỗi bản thân, trong lòng cũng tràn đầy hình ảnh của riêng mình, thật mong cô đừng nhớ lại!
Nhưng anh Tử Hiên đang nói gì thế?Sao anh có thể ích kỷ như vậy?
"Tử Hiên, hôm nay công ty không có việc nên rãnh rỗi chạy qua đây sao!” Thang Tiệp vừa cắn quả táo vừa hỏi! Lúc đầu biết anh là Quý thiếu gia.
Trong lòng cô không khỏi kinh ngạc!
Tử Hiên lườm cô một cái, không để ý đến cô, tiếp tục nhìn Ngải Tuyết đắm đuối, thấy khuôn mặt Ngải Tuyết đỏ như trái cà chua chín!
Từng nghe Thang Tiệp nói, năm năm trước, mình từ trên xích đu té xuống chấn thương não nên quên tất cả!
Chỉ có anh Tử Hiên vẫn luôn ở bên cạnh mình, mỗi ngày ở trong phòng luyện tập đi bộ với cô! Thậm chí là mặc quần áo hay ăn cơm đều tự tay anh dạy cô!
Nhớ lại khoảng thời gian đó, chả khác gì một bầu trời xám xịt, vô cùng thảm hại, nhưng cũng rất hạnh phúc!
"Ăn cơm chưa? Anh dẫn em đi ăn món mới có chịu không?”
Ngải Tuyết gật đầu liên tục, "Tất nhiên! ! !”
"Này này này, chờ tớ, chớ tớ một chút!” Thang Tiệp vội đuổi theo, trong lòng kêu la, xem cô là không khí sao! Thiệt là…..
Chương 125: Dùng một triệu mua lấy cuộc đời yên ổn!
Thành phố S, nhà Mộ Dung.
Ông cụ Mộ Dung tức giận nhìn hai người đàn ông trước mắt"Hừ, hai người tới đây muốn tống tiền sao!”
Năm năm trước, chính bọn họ đã bắt cóc Ngải Tuyết từ trong nhà Mộ Dung.
"Ông cụ, chúng tôi không còn cách nào khác, năm năm trước khi rời khỏi nhà Mộ Dung, chúng tôi đã tiêu hết số tiền đó, nhưng không phải là không có cách!”
Ông cụ Mộ Dung nghe qua đã hiểu được dụng ý của bọn họ, lửa giận bốc lên ùn ụt"Năm năm trước, tôi nói rất rõ ràng, cho các ngưới mỗi người 5 ngàn vạn vĩnh viễn không được trở về Trung Quốc, lúc này mới có năm năm, các ngưới dám trở về nước, còn xòe tay xin tiền!”
Bọn họ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi rồi quay lại nhìn ông cụ hừ lạnh"5 ngàn vạn?Ông cụ, ông cảm thấy 5 ngàn vạn đủ che được cái miệng của hai anh em chúng tôi sao?"
"Ông có biết chúng tôi đã gặp bao nhiêu nguy hiểm khi làm việc này không? Nếu để thiếu gia Mộ Dung điều tra được, chúng tôi không có con đường sống, cho dù chết, cũng sẽ rất khó coi”
Mũi của Ông cụ Mộ Dung muốn xì khói vì tức giận"Cho nên tôi mới sắp xếp cho hai người định cư ở nước ngoài, sống càng xa càng tốt, nhưng lúc này, những gì hai người đang làm chả khác nào tự đưa mình vào chỗ chết!”
Bọn họ nghe xong cũng hơi sợ, nhưng vẫn không có ý định rời đi"Ông cụ, chỉ cần ông cho chúng tôi một trăm triệu nữa, chúng tôi đảm bảo, từ nay không bao giờ trở về nước, ông cũng không cần lo lắng thiếu gia Mộ Dung biết kẻ chủ mưu đứng sau việc này?”
"Một trăm triệu? Hai người biết mình đang nói cái gì không? Dám công phu sư tử ngoạm (*)!"Ông cụ Mộ Dung quát lên.
(*): Công phu sư tử ngoạm ở đây có nghĩa là chặt giá, đưa ra giá cắt cổ
Hai người cùng nhếch miệng"Gia tộc Mộ Dung lớn như vậy, chẳng lẽ một trăm triệu lại để vào mắt, đối với ông cụ mà nói, có khi không đủ nhét kẻ răng nữa kìa! "
"Hơn nữa, dùng 200 triệu mua lấy cuộc đời yên ổn, rất có lời nha!”
Bọn họ kẻ xướng người họa, nhất định không lấy được tiền quyết không rời đi!
Ông cụ Mộ Dung tức giận phát run, tay cầm gậy đập mạnh xuống đất"Hai người dám uy hiếp tôi! ! !”
"Nào dám!Nhưng chúng tôi không còn cách nào khác?Chỉ cần ông cụ cho thêm 200 triệu, chúng tôi sẽ tự động biến mất, chẳng lẽ ông cụ không sợ thiếu gia biết sao?”
"Đã muộn! ! !” Từ trong chỗ tối, hai mắt Mộ Dung Kiệt đỏ ngầu, bước ra! Giọng nói lạnh như băng mang theo sự độc ác!
Ngay tức khắc, khí thế của bọn họ như rơi xuống vực thẳm, hai chân bắt đầu phát run! Làm sao bây giờ?Sao thiếu gia Mộ Dung lại ở nhà vào lúc này? Không phải đã thăm dò kĩ rồi sao?
Trong bụng ông cụ Mộ Dung sôi ùn ụt, tiêu rồi, Kiệt đều nghe được! Trong lúc nhất thời ông ngây người như phỗng không biết làm như thế nào cho phải!
Chương 126: Ông làm tất cả đều vì muốn tốt cho cháu!
Cả người Mộ Dung Kiệt tỏa ra hơi thở lạnh như băng, ánh mắt không chút ấm áp nào khiến người nhìn phải phát run!
‘Phịch….’ Một trong hai tên đó nhanh chóng quỳ xuống đất, tên bên cạnh ý thức được cũng vội vàng làm theo!
"Thiếu gia Mộ Dung, tôi, chúng tôi. . . . . . !” Hai người hoảng sợ cúi đầu nhận tội! Xong rồi xong rồi, bọn họ xong đời!
"Hai người?Hai người to gan đến mức để tôi mở rộng tầm mắt đấy.Bắt cóc người phụ nữ của tôi, tống tiền ông nội tôi, rất đáng chết!” Mộ Dung Kiệt nói không nhanh không chậm, nhưng tim của bọn họ đã đập loạn cả lên!
"Chúng ta biết sai rồi, đều do đầu óc chúng tôi ngu dại, tài năng không có cứ thích làm chuyện lớn, cầu xin thiếu gia cho chúng tôi một con đường sống! Hiện tại Ngải tiểu thư đang ở La Mã!”Hai người dập đầu không ngừng, nói không thôi.
"Ha ha, thật nực cười! Mộ Dung Kiệt tôi chưa bao giờ nghe qua chuyện cười dễ nghe đến vậy! Trương Thiên, giúp tôi xử lý!”
"Dạ! ! !" Trương Thiên nghẹo cổ, xách bọn họ chả khác gì xách hai con gà!
Đi xa rồi, vẫn có thể nghe tiềng thét thảm hại của hai người! ! !
"Kiệt. . . . . .” Sắc mặt ông cụ Mộ Dung xanh mét như tàu lá chuối, không biết nên mở miệng ra sao!
Mộ Dung Kiệt cắn chặt môi, máu tươi từ khóe miệng chảy vào khoang miệng, mặn như vậy, đắng như vậy!
Xoay người nhìn ông cụ chột dạ.
"Tại sao?”Toàn thân cảm thấy đau thương chưa từng có.
Ông cụ Mộ Dung nhìn vẻ mặt của cháu nội như muốn ăn tươi nuốt sống ông ngay lập tức, trong lòng không khỏi run rẩy!
"Kiệt, cháu hãy nghe ông nói, ông làm tất cả đều vì muốn tốt cho cháu!" Ông cụ bắt đầu giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt!
"Ông biết rõ người cháu quan tâm nhất là cô ấy, nhưng ông vẫn một lòng không chấp nhận Ngải tuyết đưa cô ấy rời khỏi đây?Ông làm như vậy có cảm thấy cháu tốt lên được chút nào không?”
Mộ Dung Kiệt thu lại ánh mắt muốn giết người kia, anh vẫn là một đứa cháu hiếu thuận, cho dù ông cụ có tổn thương anh, nhưng anh không cách nào nói nặng với ông!
Tay ông cụ Mộ Dung run rẩy, sắc mặt tái nhợt"Kiệt, hãy nghe ông nói, con bé Ngải Tuyết không thể nào xứng với thân phận cao quý của cháu? Ông đã tìm cho cháu một cô gái khác, có thời gian hãy xem thử, chắc chắn cháu sẽ thích!”
Mộ Dung Kiệt cười ‘ha ha’, cơ thể lảo đảo có chút không ổn"Có gì khác sao, xứng hay không tự cháu biết được, chuyện riêng của cháu mong ông đừng xen vào hay sắp đặt cuộc đời của cháu!”
"Kiệt, sao cháu có thể nói chuyển với ông như vậy!" Ông cụ Mộ Dung vốn đã chột dạ, nhưng miệng vẫn còn cứng rắn!
"Vâng, sau này, ông cứ ở đây, có chuyện gì cứ tìm người giúp việc!”
Ông cụ Mộ Dung luống cuống tay chân "Kiệt, cháu muốn làm gì?”
Mộ Dung Kiệt không nói lời nào, xoay người rời đi không mang theo chút luyến tiếc nào!
Anh muốn đi tìm người phụ nữ ngốc kia! Năm năm rồi, anh tìm cô suốt năm năm liền, một chút tin tức cũng không bỏ qua!
La Mã, anh muốn đi La Mã ngay bây giờ!
Chương 127: Lưu manh (1)
Lần này, nếu không tìm được bảo bối nữa, anh sẽ phát điên mất!
Mang theo mấy tên thủ hạ vội vàng bay đến La Mã. Bảo bối của anh, anh đến rồi!
*******
"Tiểu Tuyết, như thế nào? Ăn ngon không?” Tử Hiên cẩn thận lau khóe miệng Ngải Tuyết. Nhẹ nhàng hỏi!
Ngải Tuyết lấy tay quạt quạt bên miệng"Ngon, nhưng cay quá! ! !” Cô thích nhất là ăn cay.
Tử Hiên khẽ cười"Xem em kìa, uống chút canh đi! ! !”
"Không, muốn uống nước lạnh!"Ăn cay uống nước lạnh là thích hợp nhất!
"Được, phục vụ, hai ly nước lạnh!Uống canh trước đi!”
"Ừ! ! !” Ngải Tuyết giống như Tiểu Bạch Thỏ rất nghe lời, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, từng miếng từng miếng uống cạn chén canh Tử Hiên đút cho!
Thang Tiệp ngồi bên cạnh chứng kiến màn này cũng muốn rùng mình, cả người nổi da gà, quá đáng thật! Sau này không bao giờ đi với bọn họ!
"Hai người đừng làm tôi buồn nôn nữa có được không?”
Sắc mặt Ngải Tuyết ửng hồng đến tận mang tai, ngậm muỗng canh thật chặt, không dám nhìn Tử Hiên!
Trong lòng Tử Hiên vô cùng ngọt ngào, trên mặt tươi cười"Ai bảo cô nhìn?”
Thang Tiệp lộ vẻ tức giận nhưng vẫn im lặng ngồi ăn mì thịt bò xem như không có chuyện gì xảy ra!
Ngải Tuyết né tránh"Em đi vệ sinh rửa tay!”Nói xong vội vàng chạy đi.
Trời ơi, mắc cỡ chết đi được, nhưng mà, trong lòng rất ngọt ngào !Khóe miệng cười đến ngớ ngẩn, cúi đầu chạy thẳng một đường vào nhà vệ sinh.
"Ui! !Xin lỗi!” Tiếng Ý từ trong miệng Ngải Tuyết phát ra rất chuẩn, cô đi nhanh quá nên đụng vào người khác!
Toàn thân Mộ Dung Kiệt cứng đờ, hơi thở rất quen thuộc, gọng nói càng quen hơn! Không thể tin nổi, cúi đầu đưa mắt nhìn dung mạo người phụ nữ trước mặt!
Nhất thời, tim đập nhanh như muốn rớt ra ngoài! Mở miệng nhưng không nói một lời nào!
Thật sự là người phụ nữ của anh sao! Năm năm qua, cô không thay đổi chút nào, có điều, trưởng thành hơn thành thục hơn!
Ngải Tuyết ngẩng đầu đưa mắt nhìn, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc!
Ặc, có khí phách của đàn ông! Sức hấp dẫn đến mê người, đôi mắt đầy quyến rũ, giữa hai lông mày có một sự mãnh mẽ!
Có điều, tại sao khi nhìn thấy cô, gương mặt lạnh như băng lại trở nên niềm nở như hoa, hẳn là vui đến không kiềm chế nổi.
"Bảo bối là em sao? Thực là em sao?” Bàn tay Mộ Dung Kiệt lôi kéo, gắt gao ôm Ngải Tuyết vào trong ngực!
Lần đầu tiên Ngải Tuyết cảm thấy khiếp sợ, sau đó lửa giận nổi dậy, chợt đẩy ra anh, hung hăng cho anh một bạt tai!
"Lưu manh! ! !”
Chương 128: Lưu manh (2)
Ngay tức khắc, gương mặt Mộ Dung Kiệt đen sì, có chút không dám tin nhìn cô"Em đánh anh?”
Đáng chết, mới vừa gặp mặt đã đánh anh!
Ngải Tuyết nhìn Mộ Dung Kiệt lạnh lùng trở lại, làm cô rợn cả sống lưng, người đàn ông này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
Cao ngạo nhíu mày"Tôi đánh anh đấy, tại anh lưu manh với tôi!Đừng tưởng rằng tôi không cận thận đụng trúng anh, anh liền có thể ôm tôi, đánh anh thì sao?Ai bảo anh háo sắc?”
"Anh háo sắc, chẳng lẽ bây giờ em mới biết?" Săc mặt Mộ Dung Kiệt âm trầm từng bước tiến tới gần cô, áp Ngải Tuyết vào tường, hai tay bao vây cô!
"Anh muốn làm gì?” Ngải Tuyết căng thẳng, sau này không nên ra ngoài một mình!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian